Phim lãng mạn sắp bị tuyệt chủng như chim dodo rồi. Quý vị nhấc đít lên ra rạp mua vé xem phim này đi - đáng đồng tiền bát gạo, nhìn vào mắt nhau khi nói ‘I love you’ và cố mà giữ chặt tay đối phương thay vì giữ chặt cái smartphone vô tri khốn kiếp đang dần dần ăn hết não chúng ta.
( theo stt trong bài viết của nhà phê bình điện ảnh Lê Hồng Lâm về bộ phim ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - #TheLightBetweenOceans )
PHIM LÃNG MẠN SẼ TUYỆT CHỦNG NHƯ CHIM DODO?
Tối qua, tôi đi xem The Light Between Oceans (Ánh đèn giữa hai đại dương), suất chiếu 10h15 tối ở tận quận 2. Một bộ phim lãng mạn bị đối xử khá bạc đãi, ra mắt không kèn không trống, không thấy báo chí nhắc tới, và một ngày chỉ chiếu vài suất ở các khung giờ xấu ở một vài rạp xa trung tâm. Đi xem suất 10h15 tối tức là về nhà phải gần 1h đêm. Với một bộ phim lãng mạn thì xem khuya không quá tệ, nếu không nói là khá phù hợp, nhưng từ bao giờ vậy, những bộ phim lãng mạn kiểu nghệ thuật như thế này bị từ chối như con ghẻ vậy?
Phòng chiếu ở BHD Thảo Điền khá đẹp và sang trọng, suất chiếu tối qua tôi xem chỉ khoảng 7, 8 mống, may mà không ai bỏ về giữa chừng. Thực ra, số phận của bộ phim này không chỉ bị bạc đãi ở Việt Nam, mà ở các rạp chiếu tại Mỹ hay nhiều nước khác, nó cũng phải chịu cảnh hẩm hiu, dù nó hoàn toàn không đáng bị như vậy. Phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết lãng mạn rất ăn khách của M.L. Stedman (đã được NXB Trẻ dịch, in) và có hai diễn viên tài năng đóng chính là Michael Fassbender và Alicia Vikander (mới đoạt giải Oscar đầu năm 2016 nhờ Danish Girl); và họ cũng là đôi tình nhân ngoài đời, nên rất chemistry và tình ơi là tình. Phim quay tuyệt đẹp, với bối cảnh ở New Zealand và Ausstralia, và là một trong những phim quay đẹp nhất năm nay. Nhạc nền của Alexandre Desplat dìu dặt len lõi vào tâm trạng... Bấy nhiêu đó đủ để lôi kéo một lớp khán giả đến rạp chứ, ít nhất là đủ hòa vốn để đạo diễn còn có cơ hội làm phim khác. Nhưng không, bộ phim đã bị… giết chết bởi các nhà phê bình. Thời buổi này, liệu các nhà phê bình phim có đủ sức để giết chết một bộ phim, một tác phẩm nghệ thuật? Với bộ phim này thì có đấy, ít nhất là theo lời của… vợ đạo diễn.
The Light Between Oceans là 1 trong 20 phim tranh giải Sư tử vàng tại Venice năm nay, và nó còn được xem là một ứng cử viên sáng giá của giải Oscar 2017. Nhưng ngay trước khi bộ phim chiếu ra mắt tại LHP Venice, những bài review khá tiêu cực đầu tiên đã xuất hiện và đánh một đòn khá nặng vào bộ phim. Bộ phim ra về trắng tay tại LHP Venice, chuyện đó thường thôi. Nhưng ngay sau đó, bộ phim có tuần đầu tiên ra mắt tại Mỹ với doanh thu khá tệ hại, dù nó được kỳ vọng ăn khách trước đó. Sau hơn 1 tháng, bộ phim chỉ thu được khoảng 13 triệu USD so với kinh phí 20 triệu USD, chuyện đó cũng thường thôi. Nhưng nó là một cú đòn khá đau với Derek Cianfrance, một đạo diễn khá tài năng của dòng phim nghệ thuật mà hai bộ phim trước đều thành công và được giới phê bình đánh giá cao là Blue Valentine và The Places Beyond the Pines.
Chuyện thất bại với dòng phim nghệ thuật là chuyện bình thường ở huyện, các anh đạo diễn đi theo dòng độc lập đều phải chấp nhận chuyện đó, và xem ra, càng ngày càng phải chấp nhận chuyện đó, cho đến khi không ai cho anh tiền làm phim nữa. Eternity của Trần Anh Hùng kinh phí 14 triệu USD thu chưa được 1 triệu USD; Genius – một bộ phim tiểu sử gom 4 cái tên lừng danh là Colin Firth, Jude Law, Nicole Kidman, Laura Linney kinh phí 17 triệu USD thu về được vài triệu… Đấy chỉ là hai ví dụ nhỏ trong hàng chục ví dụ về sự thất bại doanh thu của những bộ phim nghệ thuật và độc lập. Phim nghệ thuật, gần như đang đứng trước một thử thách sống còn.
Có nhiều lý do lý giải sự thất bại và ngày càng bị khán giả chối từ của phim độc lập và nghệ thuật. Netflix giờ còn chiếu cả phim điện ảnh mới toanh không cần ra rạp; sự bão hòa và yếu thế của phim ảnh trước mạng xã hội và các phương tiện giải trí fast-food khác; và không loại trừ là ngày càng hiếm những tác phẩm điện ảnh nghệ thuật khiến khán giả phải choáng váng như trước đây. Một trong những lý do khác, và với trường hợp cái chết của The Light Between Oceans, là các nhà phê bình phim.
Sau khi bộ phim này có màn ra mắt yếu kém tại phòng vé và điểm phê bình tiêu cực của giới phê bình (dù một số khác đánh giá nó khá cao), Shannon Plumb, vợ của đạo diễn Derek và cũng là một nhà làm phim, một nghệ sĩ khá tiếng tăm, viết một bài tiểu luận khá sốc chỉ trích nặng nề các nhà phê bình phim và đỗ lỗi cho họ là nguyên nhân khiến bộ phim này thất bại và khiến chồng cô phải mất ngủ nhiều đêm.
Với những lời lẽ khá nặng nề, Shannon ví von đám phê bình phim như những con ruồi ngựa, một loại ruồi rất lớn chuyên hút máu những chú ngựa thuần chủng. “Nếu bọn họ muốn uống máu bạn, chúng sẽ bám rất chặt, cho dù bạn có chạy nhanh tới đâu. (…).
Một số nhà phê bình dành những tính từ khá miệt thị để chỉ trích bộ phim mang hơi hướng nghệ thuật và khá cổ điển của Derek. Ba từ họ sử dụng nhiều nhất là “weepie”, “chick flick” và “melodrama” (“chảy nước”, “gái” & “sến sẩm”).
Shannon cay cú: “Bọn họ thể nghiệm từ ngữ của mình y như Bắc Triều Tiên thử nghiệm bom nguyên tử. Và hãy nhìn xem những bản tin ngày nay, những gì xấu xí, tiêu cực luôn thu hút sự quan tâm của độc giả. Những bài bình luận tiêu cực luôn nổi bật, ngay cả khi bộ phim còn chưa kịp ra mắt khán giả”.
“Giới phê bình không đại diện cho tiếng nói của công chúng, tuy nhiên, họ có thể ảnh hưởng đến danh tiếng và sự thành công của bộ phim. Với những bình luận tiêu cực và tung ra rất sớm để đánh The Light Between Oceans, nó khiến bộ phim mất vài triệu đô la tiền vé trong dịp ra mắt cuối tuần đầu tiên. Đây là 3 ngày ra mắt rất quan trọng đối với một bộ phim. Nó quyết định đời sống của một bộ phim tại rạp” – cô viết tiếp, và khẳng định, các nhà phê bình phim đã khiến bộ phim của chồng cô thất bại.
Chưa dừng lại ở việc “đổ tội” cho giới phê bình, Shannon còn tiếp tục quy trách nhiệm cho họ và khán giả đại chúng nói chung đã quay lưng lại với những bộ phim lãng mạn, một thể loại phim vốn được coi là “dòng chính” và rất thịnh hành trước đây. “Nếu một bộ phim lãng mạn như The Light Between Oceans không thành công, cơ hội để làm tiếp những bộ phim khác của dòng này là không thể, nếu không nói là nó sẽ chết. Những nhà phê bình phim đang giết chết thể loại phim lãng mạn, giống như đám thợ săn đã từng giết chết chim dodo. Rất nhiều người trong chúng ta yêu chim dodo.” (dodo, hay chim cưu là một loài chim thuộc bộ bồ câu, nay đã tuyệt chủng).
“Hãy coi chừng, Cuốn theo chiều gió của thời đại chúng ta rất có thể sẽ bị cuốn trôi theo chiều gió.” – Shannon chơi chữ. “Thể loại phim lãng mạn đang đứng trước nguy cơ bị tuyệt chủng. Con người hiện đại đang đánh mất khả năng lãng mạn. Họ nói ‘I love you’ bằng emoticon và giữ chặt điện thoại thay vì giữ chặt tay nhau” – cô vợ ghê gớm của anh chàng đạo diễn thất sủng buông lời đanh thép để tố cáo cả một thế hệ trẻ bị bọn mạng xã hội ăn thịt hết mất rồi, còn đâu nữa cảm xúc mà vào rạp xem phim lãng mạn.
...
Phim lãng mạn sắp bị tuyệt chủng như chim dodo rồi. Quý vị nhấc đít lên ra rạp mua vé xem phim này đi - đáng đồng tiền bát gạo, nhìn vào mắt nhau khi nói ‘I love you’ và cố mà giữ chặt tay đối phương thay vì giữ chặt cái smartphone vô tri khốn kiếp đang dần dần ăn hết não chúng ta.
Tối nay, nếu hứng, tôi sẽ review tử tế phim này, cùng hai phim trước của Derek mà tôi thích là Blue Valentine & The Places Beyond the Pines. Ba phim này gộp lại, thành một trilogy đáng giá của dòng “romantic drama” và có sự tương đồng đáng kể về mặt nghệ thuật, đặc biệt là góc nhìn về tình yêu và sự vỡ mộng của tình yêu khi nó khoác chiếc áo của hôn nhân và trách nhiệm.
Search